Bây giờ là 23:24 ngày 20/01/2017!
Hôm nay là thứ Sáu, mai cuối tuần công ty của tôi có tổ chức liên hoan nên tôi có thời gian rảnh hơn để giải trí một chút. Tôi cũng không biết sẽ được là một phần của công ty được bao lâu nữa!
Tôi quyết định viết ra những dòng này để tâm hồn tôi được thanh thản hơn một chút, chỉ là một chút về công việc tôi đang làm nhưng lại chính là sự liên quan trực tiếp tới việc có "được là một phần của công ty" nữa không đó!
Tôi sẽ viết theo mạch cảm xúc, nên không một quy chuẩn bài viết nào có thể đo lường được điều gì tôi định nói sắp tới, kiểu như các mô hình viết bài ấy. Tôi còn chả nhớ nó là gì nữa, mang tiếng là bộ phận phát triển nội dung của công ty :).
Vấn đề này không ảnh hưởng tới giá trị nội dung trong bài viết của tôi mấy, vì tôi phải sửa đi sửa lại và nghĩ những gì cần nói trước khi tôi gõ chúng ra. Quan niệm của tôi rất đơn giản: Một cái tâm thanh tịnh thì sự biểu hiện cũng tĩnh, tâm; tránh được điều tối kỵ nhất của một bài viết là đụng chạm tới người khác!
Có lẽ đi hơi xa, tôi chỉ xin nói nhanh thôi. Từ khi tôi ra trường (tháng 8 vừa rồi) đến bây giờ đã trả nghiệm rất nhiều công việc, đánh đổi cũng tương đối, khổ cũng có mà trong cái khổ cũng có cái vui. Duy chỉ có một thứ khiến tôi không vui trong suốt thời gian này là hiệu quả công sức bỏ ra. Nói thẳng ra là tôi giống như con "dã tràng se cát biển Đông" vậy.
Tôi không quan niệm đi làm để lấy lương vào lúc này, điều duy nhất tôi muốn là làm việc có kết quả xứng đáng, tiếc là chẳng thứ gì như mình mong muốn cả.
Có vẻ nói hơi quá, nhưng tôi đang bị áp lực và dấu hiệu trầm cảm, khó diễn tả những điều muốn nói bằng lời...
Chỉ tiêu của tôi cho tới tháng sau, nếu không đạt thì đành phải chia tay công ty, do đó có thể đây là cái Tết đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi làm ở đó. Haiz...
Cái Tết đầu tiên sau khi tốt nghiệp, chính thức lao vào đời như một con thiêu thân. Tôi thấy tâm trạng khá hỗn loạn lúc này, nhưng hào hứng và lo lắng là chủ yếu. Hào hứng vì sắp Tết, sắp được về với gia đình, về với đồng quê yên bình nơi đó rồi. Lo lắng vì 1 tháng sắp tới không biết sẽ đi về đâu...
Nếu điều không mong muốn vẫn xảy ra, tôi hy vọng nó sẽ tạo động lực cho tôi bước vào hành trình mới với tâm thế thoải mái và lạc quan hơn!
Cũng gần tới Tết rồi, mọi người đã chuẩn bị đồ về còn tôi tới 29 này mới về được. Lần đầu tiên xa nhà lâu đến thế :)
Giữa hai điều đó, tôi cảm thấy hào hứng được trở về nhiều hơn, không phải vì được trút hết muộn phiền mà vì quê hương gia đình sẽ giúp tôi lấy lại những thứ vốn dĩ vẫn là của tôi nhưng đang bị phai nhạt dần: cảm xúc.
Đó là lý do vì sao tôi muốn trở về, và tôi luôn quan niệm có một nơi luôn đón tôi trở về! Sẽ không bao giờ quên nó đâu.
Hôm nay là thứ Sáu, mai cuối tuần công ty của tôi có tổ chức liên hoan nên tôi có thời gian rảnh hơn để giải trí một chút. Tôi cũng không biết sẽ được là một phần của công ty được bao lâu nữa!
Tôi quyết định viết ra những dòng này để tâm hồn tôi được thanh thản hơn một chút, chỉ là một chút về công việc tôi đang làm nhưng lại chính là sự liên quan trực tiếp tới việc có "được là một phần của công ty" nữa không đó!
Tôi sẽ viết theo mạch cảm xúc, nên không một quy chuẩn bài viết nào có thể đo lường được điều gì tôi định nói sắp tới, kiểu như các mô hình viết bài ấy. Tôi còn chả nhớ nó là gì nữa, mang tiếng là bộ phận phát triển nội dung của công ty :).
Vấn đề này không ảnh hưởng tới giá trị nội dung trong bài viết của tôi mấy, vì tôi phải sửa đi sửa lại và nghĩ những gì cần nói trước khi tôi gõ chúng ra. Quan niệm của tôi rất đơn giản: Một cái tâm thanh tịnh thì sự biểu hiện cũng tĩnh, tâm; tránh được điều tối kỵ nhất của một bài viết là đụng chạm tới người khác!
Có lẽ đi hơi xa, tôi chỉ xin nói nhanh thôi. Từ khi tôi ra trường (tháng 8 vừa rồi) đến bây giờ đã trả nghiệm rất nhiều công việc, đánh đổi cũng tương đối, khổ cũng có mà trong cái khổ cũng có cái vui. Duy chỉ có một thứ khiến tôi không vui trong suốt thời gian này là hiệu quả công sức bỏ ra. Nói thẳng ra là tôi giống như con "dã tràng se cát biển Đông" vậy.
Tôi không quan niệm đi làm để lấy lương vào lúc này, điều duy nhất tôi muốn là làm việc có kết quả xứng đáng, tiếc là chẳng thứ gì như mình mong muốn cả.
Có vẻ nói hơi quá, nhưng tôi đang bị áp lực và dấu hiệu trầm cảm, khó diễn tả những điều muốn nói bằng lời...
Chỉ tiêu của tôi cho tới tháng sau, nếu không đạt thì đành phải chia tay công ty, do đó có thể đây là cái Tết đầu tiên và cũng là cuối cùng tôi làm ở đó. Haiz...
Cái Tết đầu tiên sau khi tốt nghiệp, chính thức lao vào đời như một con thiêu thân. Tôi thấy tâm trạng khá hỗn loạn lúc này, nhưng hào hứng và lo lắng là chủ yếu. Hào hứng vì sắp Tết, sắp được về với gia đình, về với đồng quê yên bình nơi đó rồi. Lo lắng vì 1 tháng sắp tới không biết sẽ đi về đâu...
Nếu điều không mong muốn vẫn xảy ra, tôi hy vọng nó sẽ tạo động lực cho tôi bước vào hành trình mới với tâm thế thoải mái và lạc quan hơn!
Cũng gần tới Tết rồi, mọi người đã chuẩn bị đồ về còn tôi tới 29 này mới về được. Lần đầu tiên xa nhà lâu đến thế :)
Giữa hai điều đó, tôi cảm thấy hào hứng được trở về nhiều hơn, không phải vì được trút hết muộn phiền mà vì quê hương gia đình sẽ giúp tôi lấy lại những thứ vốn dĩ vẫn là của tôi nhưng đang bị phai nhạt dần: cảm xúc.
Đó là lý do vì sao tôi muốn trở về, và tôi luôn quan niệm có một nơi luôn đón tôi trở về! Sẽ không bao giờ quên nó đâu.







