Đó là tình trạng phổ biến của chúng ta, tôi do rằng nguyên do chính nhất là chúng ta đang sống hời hợt không hết mình. Ví dụ như này, bạn đang làm một công việc văn phòng với mức lương khá, nhưng lại không thỏa mãn nhiều với công việc đó. Điều duy nhất giúp bạn tiếp tục công việc có phải là vì khoản lương hàng tháng, hay không lỡ bỏ đi mối quan hệ đồng nghiệp đang dần tốt đẹp, hay đơn giản vì bạn chấp nhận nó như một thứ hiển nhiên xảy đến với ta...để rồi ta lại tiếp tục làm công việc đó với ít hứng thú. Bạn đã từng nghĩ đến việc nghỉ hẳn công việc đó chưa? Và sau đó lại thấy buồn và hơi "đường cụt" nếu bạn hành động như vậy?
Tất cả là vì ta sống hời hợt, tôi cho là vậy. Hời hợt là vì ta không thực sự muốn trải nghiệm hết mức các giai thoại diễn ra, đơn giản chúng ta chỉ giống như những chi tiết máy, được lắp ráp vào vòng vận hành chung của xã hội và chỉ biết làm tròn bổn phận đó, khi làm việc hay học tập hay bất cứ điều gì khác, ta chỉ biết thực hiện nó theo đúng những gì ta đã được làm mà ít khi quan tâm tới cảm xúc. Cũng có vẻ đúng, khi làm bất cứ điều gì tốt hơn vẫn là nghiêm túc thực hiện nó.
Liệu có phải vậy? Giả sử trong trường hợp này, bạn đảm nhiệm một công việc vượt quá khả năng mà thời hạn lại không cho phép, bạn nghĩ rằng "oh, dù sao mình cũng không phải chịu nhiều trách nhiệm cho chuyện này, cố gắng làm tốt vậy...". Biết cố gắng làm tốt, tại sao còn nghĩ tới giới hạn trách nhiệm cho mình. Có phải đó là giải pháp an ủi khi bạn không hoàn thành tốt? Cũng đúng, ta phải tính toán đến những giải pháp như vậy. Nhưng không hoàn toàn: Chúng ta không chịu hoàn toàn trách nhiệm, đó là điều hiển nhiên; nhưng ta đang được lãnh đạo trao quyền thực hiện nó, họ đang "nhờ"; vậy thì tại sao lại không hết mình giúp đỡ lãnh đạo, biết đâu ta có thể làm tốt hơn mình nghĩ?
Một lần khác, lớp của bạn được đánh giá chất lượng cao thứ hai toàn trường so với bảy lớp còn lại. Mọi người đều vui vẻ duy chỉ có bạn- cán bộ gương mẫu chỉ cười nhẹ nhàng và ăn mừng "có mức độ" với bè bạn vì nghĩ rằng phải phấn đấu hơn, phải đứng đầu. Ta đang nỗ lực vì điều đó nhỉ! Nhưng sao bạn lại không thật vui với thành quả hiện tại vậy, chẳng phải cả tập thể đã nỗ lực được như vậy sao, hãy vui mừng đi chứ! Danh hiệu đứng đầu trường mang lại gì cho ta mà phải chịu gian khổ để giành được nó trong khi ta chẳng vui vẻ gì? Danh tiếng? Được coi trọng hơn? Bạn đang bị định hướng sai một chút, nếu đứng đầu toàn trường mang lại niềm vui cho bạn thì hãy vui vẻ lên vì danh hiệu thứ hai là bước đầu thành công của ta đó. Hãy nghĩ xem, một khi lớp bạn dẫn đầu toàn trường, bạn vui vẻ khôn xiết hay tiếp tục nghĩ tới mục tiêu to lớn hơn...Dù thế nào bạn vẫn đúng, nhưng đừng bao giờ quên hòa vào không khí ăn mừng của cả tập thể dù kết quả có thế nào đi nữa, chẳng phải ta đã nỗ lực để giành lấy niềm vui đó mà lại không vui ư?
Có một điều nữa, chúng ta đang giúp đỡ người khác với tư tưởng ban ơn là nhiều. Hiện nay đa số là như vậy, rất nhiều người kể cả tôi đều mong muốn được nhận lại gì đó khi chúng ta cho đi.
Không có gì sai cả, tôi cũng đồng tình nữa. Nhưng chúng ta không thể đòi hỏi một người bị câm nói lời cảm ơn sau khi chúng ta trao tặng họ một món quà, một người bệnh trọng phải "vui tới phát khóc" vì nhận được tài trợ... Ý tôi là, chúng ta không nên đòi hỏi quá cao những gì ta nhận lại. Một nụ cười của họ luôn là một món quà cho ta đấy, hãy giữ lại khoảnh khắc này vì có thể quãng thời gian trước đó họ không thể nở một nụ cười.
Nếu cho đi giúp tâm trí ta thanh thản hơn, đó chính là món quà vô hình ta đã nhận được rồi nên đừng đòi hỏi gì nữa. Tôi cũng muốn được như vậy.
![]() |
| Sự thật là bạn không biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Cuộc sống là một con đường điên rồ, và không gì được đảm bảo |
Tiếp tục nói tới sự hời hợt, cách đây không lâu tôi có xem một video về các chị lao công. Các chị hồn nhiên chơi trò kéo cành cọ ngay trên đường có người qua lại trong buổi đêm hay rạng sáng gì đó.
Khi tôi xem video đó, tôi tự vấn bản thân rằng tại sao họ lại có thể vui vẻ được như vậy? Họ không mệt sao? Tôi lại ước được vui tươi như thế...
Niềm vui khi nào có? Chẳng phải chính lúc đó hay sao, ngay quãng thời gian họ đang làm việc mệt nhọc. Lại giả sử tôi đang ở vị trí của họ trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có điều tôi cố gắng hoàn thành tốt khu vực được đảm nhiệm, rồi tranh thủ thời gian nghỉ đó tựa vào gốc cây và tiếp tục nghĩ về thời gian sắp tới. Ôi thật mù mịt, vì tôi là kẻ khá bi quan! Rồi hết, thời gian đó chẳng để lại ấn tượng gì trong tôi cả, lại tiếp tục công việc hàng ngày ta vẫn cố gắng.
Bạn thấy đấy, tất cả là ở thái độ ta đón nhận nó, tới mức độ như nào. Trước một cơn gió lạnh, bạn bảo vệ bản thân và co cụm lại để giữ một chút hơi ấm, hay cũng co cụm lại và cười nhẹ: "Mùa đông đã về rồi, mùa yêu thương của tôi?", hay ta mở toang bản thân, điên cuồng đón nhận nó với tư tưởng của một kẻ điên dại hết mình? Dù sao thì, cơn gió đó vẫn đến thôi.
Hạnh phúc do ta tạo ra, nếu có thể hãy chia sẻ một phần trong đó với người khác. Ta đi qua đời là để lại niềm vui cho họ, chứ không phải mối thù hận.
Vậy thì, hãy tiếp tục yêu thương đi nhé!
http://bit.ly/2esQu81
Remind myself!








0 nhận xét:
Post a Comment